[PQLA] Chương 3

Yêu nghiệt nam

Hôm nay là ngày vất vả nhất của Hoàng Triều vào mỗi tuần, mới vào cửa quản lí đã minh kỳ ám chỉ không được sai lầm, Sở Dật một bên thay quần áo một bên cẩn thận hồi tưởng những khoản mục phải làm, mười mấy năm không làm, sẽ cần để tâm nhiều hơn…

Lưu Nghĩa từ gương liếc nhìn động tác nhanh nhẹn của Sở Dật, chẳng biết tại sao, lại cảm thấy người này hôm nay không giống mọi khi, đáng tiếc nhìn tới nhìn lui mấy lần lại vẫn nhìn không ra khác chỗ nào, chỉ đành gợi chuyện, “Ai, Sở Dật, cái trên cổ ngươi là ba ngươi để lại cho ngươi sao? Nhìn hình như rất đáng giá đó!”

Sở Dật phiền táo kéo kéo nơ, nghe vậy giật mình kinh ngạc nói, “Ngươi còn hiểu biết việc này?”

“Cha ta ham mê mấy chục năm, ta cũng học được qua loa…” Lưu Nghĩa giọng mũi hừ hừ, không chút khách khí kéo vật trên cổ Sở Dật ra, tới tới lui lui nhìn mấy lần, trong mắt lộ vẻ nghi ngờ, “A, ha, còn là nhuyễn ngọc, Sở Dật, ngươi xem chất này… sáng bóng!” Vừa nói vừa giơ lên dưới ánh đèn huỳnh quang nhìn nhìn, lôi bạch ngọc đeo trên cổ  mình ra so sánh, trong mắt dần dần phát ra quang mang hưng phấn, cố sức đè ép âm điệu muốn cất cao, nhỏ giọng nói, “Sở Dật, nghe ca ca nha! Bảo bối này của ngươi, tám chín phần mười là dương chi bạch! Ha ha ha! Chính là không kém gì ngực ngọc đó!”

Là cái gì Sở Dật biết rõ nhất, giờ phút này nghe y nói nhỏ thật có chút kinh ngạc, không nghĩ tới quả đúng là học được không ít thứ, người trong nước từ xưa vẫn thích ngọc thạch, dương chi ngọc thuần túy thiên nhiên vốn là vật phẩm xa xỉ và trân quý trong mắt thế nhân, huống chi loại ngọc thạch này lại càng hi hữu, nếu không phải năm ấy mười hai tuổi gia tộc bị phá sản, họ hàng đùn đẩy mà quên còn có thứ đồ này, nói không chừng đã sớm bị bán đi…

Lưu Nghĩa thấy người đối diện thần sắc thản nhiên không chút kích động, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà thay hắn lo lắng, thấy hắn cầm ngọc vẻ mặt không để tâm, nghĩ rằng hắn không tin, không cam lòng thấp giọng hét lên, “Ngươi đừng không tin, thực sự cái này giá trị không ít đâu!” Dừng một chút giận dữ nói, “Ai, đáng tiếc nó lại là vật duy nhất ba mẹ ngươi lưu lại cho ngươi, bằng không ngươi cũng không cần tân tân khổ khổ làm công kiếm tiền, có thể thanh thản ổn định học hành và chăm sóc đệ đệ!”

Sở Dật như có điều suy nghĩ vuốt ve hoa văn ôn lương trên ngọc bội, tuy nói nó chỉ là vật chết, nhưng ít nhiều gì cũng đã theo hắn hơn ba mươi năm… Huống hồ Lưu Nghĩa nói rất đúng, cái này xem như vật duy nhất mà cha mẹ vô trách nhiệm kia lưu cho hắn…

Sở Dật không nói tiếp, hắn có quyết định của riêng mình, rốt cuộc giá trị bao nhiêu, chuyên gia giám định ở tiệm cầm đồ sẽ cho con số chính xác, vào thập niên chín mươi nghề cầm đồ chính thức liệt vào quy phạm do ngân hàng quốc gia quản lý, trở thành một phương thức lưu thông tài lực mới, có lẽ rất nhiều người sợ ném chuột vở đồ, Sở Dật lại biết, vào năm 2003 quốc gia chỉnh đốn thương vụ, trước khi quốc gia thực hiện thắt chặt tài chính tín dụng, bắt lấy cơ hội, hắn có thể làm được rất nhiều! Thứ nhận được sẽ không đơn giản chỉ là giá trị của viên ngọc bội này nữa!

Lưu Nghĩa từ gương nhìn ra thiếu niên ăn mặc chỉnh tề bên cạnh, không biết vì sao, cảm thấy Sở Dật hôm nay thực không giống trước, tặc lưỡi khoa trương lại muốn trêu đùa, “Kỳ quái! Bộ dạng ta cũng không kém nha, quần áo giống nhau mà thế nào ngươi mặc lại có hương vị hơn ta!”

Sở Dật kéo kéo cái nơ thô tục trên cổ, gài ghim tấm thẻ phục vụ sinh lên áo, bật cười nói, “Có vị đạo thế nào? Hương vị phục vụ sinh?”

Nói xong mặc kệ y, gật gật đầu với người thay ca bên cạnh, liền tới hồ rượu, từ xa nhập giản nan, sau hai mươi lăm tuổi thì đã chẳng làm công việc kiểu thế này, hiện giờ hết thảy xảy ra một lần nữa, không biết còn nhớ được bao phần!

Hoàng Triều cũng không thiếu khách nhân, nhất là hôm nay, từ chỗ bartender, hồ rượu đỏ sậm tuy rằng có thể nghe thấy thanh âm chén rượu nhẹ nhàng đụng chạm, lại giống như ngay cả trong không khí đều đỏ sậm nóng bỏng, dù sao, muốn thành người điều chế ở đây là mục tiêu mọi bartender hướng tới, mặc dù ở Hoàng Triều, một vòng cũng chỉ có một lần như vậy.

Thế nhân nói tửu sắc bất phân, thế nhưng ở Hoàng Triều, tửu, sắc, tiền, quyền phân rất rõ ràng, đây là lý luận rất nổi danh trong giới, nhất là rượu, ở hồ rượu của Hoàng Triều, rượu cũng chỉ đơn thuần là rượu, đến người đây, đều tự giác đơn thuần đến vì uống rượu, thuần túy rất nhiều, cũng cực hạn rất nhiều…

Nếu là muốn ngực ôm mỹ nhân, ra cửa rẽ trái lên lầu chính là ‘Dụ Sắc’.

Nhạc jazz nhẹ nhàng thong thả cùng ca sĩ cúi đầu ngâm nga bài hát vô danh, không khí yên tĩnh chậm rãi lay động, mùi rượu nồng đậm giao tạp quấn quanh, ngọn đèn hôn ám trầm thấp.

Sở Dật tận lực làm bản thân tươi cười có vẻ chân thành tự nhiên chút, vững vàng nâng khay không nhanh không chậm tiêu sái đi qua, Triệu Kha điền sản, làm một trong số ít những người sừng sững không ngã trước nguy cơ nên kinh tế ngâm nước nóng vào năm 2008, người trước mặt là đương gia tương lai, Sở Dật tự nhiên rất rõ ràng…

Rót một ly rươu, chất lỏng màu đỏ vừa mới hảo, Sở Dật ngón cái tay phải giữ lấy, ngón trỏ vờn quanh sườn ngoài, lấy tư thế tiêu chuẩn đến không thể xoi mói nâng ly rượu tới trước mặt khách nhân, âm lượng vừa phải cúi đầu nói, “Ngài chậm dùng.”

Sở Dật hơi hơi xoay người thở một hơi, cuối cùng vẫn nhớ rõ một chút, xác định không làm sai gì liền quay về quầy bar, y nhớ cần mang rượu bartender chuẩn bị tốt đưa tới trước mặt khách nhân chỉ định, có lẽ trí nhớ quá xa xôi, cũng có lẽ làm phú hào công tử quá lâu nên không có cái tự giác kia, Sở Dật hoàn toàn quên mất quy tắc ngầm giữa phục vụ sinh Hoàng Triều với khách nhân, Hoàng Triều có lệnh cấm, phục vụ viên không thể mở miệng yêu cầu tiền boa hay chủ động chào hàng sản phẩm với khách nhân đẩy mạnh tiêu thụ, trừ phi khách nhân tự yêu cầu, mới được cẩn thận giới thiệu các loại rượu thích hợp, nhưng phải giới hạn đặc điểm, hàm phân, điều chế liên quan tới các loại rượu ấy.

Thế nhưng trên có chính sách dưới có đối sách, có khách nhân vui vẻ biểu hiện hào phóng, phục vụ sinh sao có thể có tiền lại không kiếm, bởi vậy bình thường phục vụ sinh đưa rượu xong sẽ dừng lại vài giây, chờ khách nhân nhấm nháp một hơi, nói vài từ tán thưởng rồi mới đi, trong mấy giây này có thể quyết định ngươi có được tiền boa hay không, nếu có thì nhận, nếu không có, liền thức thời tự giác rời đi…

Kha gia đại thiếu liếm liếm cánh môi bị rượu nhiễm hồng, giống như được rượu thăm hỏi mà ba trăm sáu mươi lăm vạn lỗ chân lông đều giãn mở, một cỗ đỏ ửng dần dần lan tràn trên gương mặt trắng noãn, quăng mắt nhìn hảo hữu ngồi nghiêm chỉnh, si ngốc cười nói, “Cuộc đời này sống uổng…”

Cũng không biết nói bản thân hay kẻ không hợp đàn bên cạnh, nói rồi lại nốc cạn ly rượu vào yết hầu, như sợ bị người đoạt mất, ánh mắt mê say mơ hồ nửa ngày cuối cùng nhịn không được nói, “Văn Thanh, ngươi sao lại vô vị như vậy, uống uống xem, nơi này không tệ như ngươi tưởng tượng đâu, nếu thực sự mục nát, lão nhân có thể thả ta đến sao? Lại nói, tửu sắc tài vận, thiếu một cái, nam nhân chẳng phải sẽ sống đần độn vô vị sao?”

Kha Huyền trong mắt hiện lên ác thú vị, cân nhắc buổi tối có nên mang ngốc tử này lên lầu nhìn xem không? Hoàng Triều nói là thực sạch sẽ, kỳ thật chỉ có một tầng mà thôi, đá hoa màn bạc phân nó thành hai, rất rành mạch, từ cửa bên cạnh đi lên, mỹ nữ như mây xa hoa hỗn độn, muốn tìm ngôi sao mới nổi muốn trèo cao thì nhiều không kể siết, vô luận nam nữ, nơi đó mới là thiên đường của nam nhân…

Kha Huyền liếc mắt huynh đệ kiêm hảo hữu của mình, nâng thắt lưng, áp sát tới si ngốc cười nói, “Tiểu tử ngươi chạy tới Nhật Bản lâu như vậy, đảo quốc dịch vụ lan tràn như vậy, không phải dạy ngươi cái gì chứ? Trở về tính tình lại cổ quái không ít!”

Văn Thanh ánh mắt lãnh lăng quét qua thiếu niên có chút kỳ quái kia, nhìn nhìn bạn xấu bất trị làm bộ ham học hỏi bên cạnh, đẩy đầu y cách mình xa chút, thản nhiên nói, “Ta là đi học bồi dưỡng, ngươi muốn đi bảo bá phụ cho ngươi đi là được! Nơi đó có vẻ thích hợp với ngươi!”

Kha Huyền không hưng trí dựa vào sô pha thoải mái, không cần nhìn cũng biết người bên cạnh đang nhìn cái gì, là có điểm kỳ quái, mỗi lần tới quán bar phiền nhất là gặp loại người vọng tưởng có miếng bánh từ trên trời rơi xuống, mà ngay cả Hoàng Triều cũng không ngoại lệ, đột nhiên bắt gặp kẻ thanh cao quả thực có chút không quen, ha hả…

Ánh mắt hẹp dài của Kha Huyền hơi mị mị, dấu đi duệ quang, cười cười nói, “Ngươi không phải muốn cho người ta chút phí chứ…”

Đầu ngón tay gãi gãi cằm, nhấp ngụm rượu chống đầu nỉ non, “Ác, thật đúng là chưa thấy qua barmen đui mù như vậy, bản đại thiếu muốn thể hiện cũng không được!” Khẽ búng tay tạo tiếng vang, thanh âm từ tính mang theo hơi rượu, “Một ly Pink lady, một ly bạch lan.”

Sở Dật lên tiếng trả lời trở lại lấy rượu, bartender tận lực biểu diễn kỹ xảo điều chế làm khách nhân phía dưới hoa cả mắt, Sở Dật cực kỳ không thích, đang tính toán khoản thời gian này ôm vào ít cổ phần rồi nhanh chóng bán ra… Kiếp trước ở thị trường chứng khoán chìm nổi hơn mười năm, hiện giờ bất giác có chút chán ghét những ngày ấy, mặc dù ở trình độ nhất định vẫn có thể nắm giữ nó, tăng tăng giảm giảm lên lên xuống xuống cũng không rơi tới giá trần, nếu không phải trước mắt quả thật bức thiết cần một khoản tài chính, hắn thực lười động tới, đời này, có lẽ có thể đổi việc khác làm!

Sở Dật không đặc biệt yêu rượu, mặc dù cần xã giao, uống rượu cũng chỉ là vô sắc hương hình, mặc kệ là loại lâu năm thơm mát nùng hương vẫn là rượu Phần thoang thoảng, đều thoải mái hơn thứ lòe loẹt trong bình kia, thật sự là không thích nổi thứ chất lỏng kỳ kỳ quái quái đó, nhất là rượu còn bỏ thêm trứng chim với thạch lựu đỏ tươi dẫn theo vị tinh ngọt nhè nhẹ, rất khó lý biểu tình say mê của vị đại thiếu này từ đâu mà tới!

———— Thuộc tính của y kỳ thật là nữ nhân đi!

Cung kính đặt rượu lần lượt trước mặt vị đại thiếu này, lặp lại lời nói máy móc liền tiếp tục thối lui qua một bên, Kha Huyền nhíu mày, nhấp ngụm rượu cong khóe mắt nói, “Tiểu nam sinh, lại đây.”

Tiểu nam sinh?

Sở Dật cố nén xúc động muốn ném khay, trong lòng buồn bực vô cùng, mặc dù Sở Dật hiện tại chỉ có mười sáu tuổi, tiểu tử trước mặt này chẳng qua cũng mười sáu tuổi! Giả nam nhân cái gì! Xem ra không tiền không địa vị sẽ không khí thế quả là đạo lý!

Đương nhiên hiện tại nên làm thế nào hắn rất rõ ràng, cung kính không một tia sai lầm hơi hơi xoay người tiến lên từng bước, mới định nói nói liền bị xấp giấy hồng hồng che tầm mắt, trong nháy mắt rất nhiều ánh mắt cực nóng minh lý ngầm lạc chiếu lên người, hắn mới giật mình nhận ra, tên bại gia trước mắt này đang muốn thưởng hắn a!

“Nào, ca ca hôm nay tâm tình hảo, liền thưởng cho ngươi , ha hả a!”

.

.

.

4 bình luận về “[PQLA] Chương 3

Gửi phản hồi cho huy3nl1nh Hủy trả lời